“Gánh xiếc Bươm Bướm” nói về một hành trình chuyển đổi để chấp nhận chính chính bản thân con người. Tên của bộ phim khiến khán giả liên tưởng đến hành trình của loài bướm, lúc sinh ra chỉ là con sâu bướm nhưng sau một quá trình chuyển đổi đã bước ra với thế giới với sự lộng lẫy nhất trong cuộc đời của nó.

Bộ phim ngắn của đạo diễn người Mỹ Joshua Weigel kể về câu chuyện của Will (Nick Vujicic thủ vai), "một người bị Chúa lãng quên" với cuộc sống không tay không chân và bị xem là một trò tiêu khiển đặc biệt trong một rạp xiếc kỳ quặc. Tại đó cuộc sống rất khắc nghiệt vì những khiếm khuyết được phơi bày một cách rất thô thiển, và những người khuyết tật bị xem là nạn nhân và trình diễn trước công chúng như là những "thiếu sót của tạo hóa".
Đó chính là hoàn cảnh của Will khi anh cố gắng để tham gia vào “Gánh xiếc Bươm Bướm”, một nhóm người lạ, nhưng là những người tạo ra niềm hạnh phúc từ những điều khác biệt. Gánh xiếc này, đứng đầu là Mendez (Eduardo Verasategui thủ vai) đi khắp nước Mỹ năm 1930, khi đó đang trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế và đạo đức, để đem đến thông điệp của niềm vui và việc vượt lên số phận.
Trong cuộc hành trình này, điều đầu tiên Will cần làm là chấm dứt việc trở thành trò tiêu khiển của gánh xiếc, chấp nhận sự khác biệt của bản thân và thậm chí phát huy được lợi thế từ hoàn cảnh của mình. Cuộc hành trình dài và nhiều đau thương, bởi vì trải nghiệm gần nhất đã thực sự thuyết phục anh rằng không có chân hoặc tay thì không thể làm bất cứ điều gì.
Dần dần Will bắt đầu thấy được sự khác biệt của gánh xiếc này, trong đó những người đàn ông và phụ nữ dù hiện tại nổi tiếng nhưng họ đã cất giấu những câu chuyện buồn, sự cô đơn và bị phân biệt đối xử. Họ chọn cách không cho thế giới thấy của sự kém hoàn hảo của bản thân, thay vào đó họ nỗ lực để cống hiến và đem lại hạnh phúc cho mọi người qua những màn trình diễn của họ..
Do đó, Will sẽ thử khả năng của mình với nhiều việc, và có lẽ là quan trọng nhất: là trở thành một tấm gương và tạo động lực cho mọi người để vượt qua nghịch cảnh.
Như Mendez nói, "đấu tranh càng gian khổ, chiến thắng càng vinh quang" và bộ phim ngắn này là điển hình của việc đón nhận chính bản thân của mỗi người.
Chúng ta thường thấy trong các bộ phim việc một diễn viên đóng vai trong chính câu chuyện của mình. Kết quả là tác phẩm có thể xóa đi ranh giới giữa lý thuyết và thực tế và đề cao sự dũng cảm, ở đây là việc Vujicic phải đối mặt với thách thức trong việc mô tả nỗi đau của chính anh.
Trong năm 2009, bộ phim ngắn này đã chiến thắng tại liên hoan phim "The doorpost Film Project", nơi tôn vinh việc lan tỏa các giá trị của con người. Kể từ đó Nick Vujicic đã bắt đầu một cuộc hành trình dài, thông qua Internet để khiến hàng ngàn người phải dừng 20 phút trong công việc thường ngày của họ, để chứng kiến câu chuyện tuyệt vời về việc vượt qua nghịch cảnh của con người.
Theo disabilityaction
Biên tập: Khuôn làm giò thủ

Đăng nhận xét